“Thanh xuân như một tách trà – không đi Đà Lạt còn gì thanh xuân”.
Tôi chọn du lịch Đà Lạt – là nơi tôi sẽ nghĩ đến lúc buồn, lúc vui, thậm chí lúc chẳng vui chẳng buồn tôi cũng muốn đến. Người ta thường hay nói thanh xuân của người con gái ngắn ngủi lắm. Thế nên hãy làm những điều mà mình thích, đến những nơi mà mình muốn. Và tôi cũng thế, cũng chẳng muốn thanh xuân của mình trôi qua một cách lãng phí.
Tại sao ư? Tại vì chưa có nơi nào lần đầu tiên tôi đến lại có cảm giác gần gũi và thân thuộc đến như vậy.
Tại sao ư? Tại vì nó đã cất giữ bao kỉ niệm thanh xuân của tôi ở nơi này.
Tại sao ư? Tại vì tôi yêu thiên nhiên, tôi yêu khí hậu và yêu cả con người nơi đây! Tôi thích Đà Lạt những ngày mưa, để tôi có thể cuộn tròn mình trong chiếc chăn ấm áp, ngủ nướng như một con mèo lười mà chẳng cần phải nghĩ ngợi hay lo toan về cuộc sống xô bồ ở chốn Sài Gòn. Mà nếu một khi bạn đã yêu rồi thì chỉ đơn giản là yêu thôi chẳng cần có lý do gì cả.
Chuyến đi Đà Lạt được khởi hành từ lúc bản thân gần như là hết ngân sách, thang đo tâm trạng gần như là bằng không, sự hào hứng gần như là không có. Sau khi mọi kế hoạch và dự định cho mùa hè dường như là thất bại. Vậy Đà Lạt có cứu vãn được giây phút nào không? Khi sức lực bạn là có hạn, niềm mong muốn duy nhất bạn đang có lúc bấy giờ là trở về nhà và vùi đầu vào chăn gối than trời trách đất. Tôi nhớ có một câu nói trong bộ phim mà tôi nhớ như in trong đầu ngay sau khi ra khỏi rạp “kế hoạch tốt nhất là không nên có kế hoạch gì cả, vì cuộc đời sẽ không bao giờ tuân theo đúng ý của ta. Không có kế hoạch thì chuyện gì xảy ra cũng không sao cả”. Nó không đúng hoàn toàn nhưng nó đúng ngay vào thời điểm tôi bước chân đến Đà Lạt.
Đà Lạt chào đón tôi bằng cái lạnh của ngày hè, nghe có vẻ lạ nhưng thật, nó lạnh đến độ mà thôi phải hét lên “sao mà lạnh quá vậy”. Đối với một đứa sợ lạnh như tôi thì có thể cảm nhận rõ từng đợt gió thổi qua, vì quần áo tôi mặc khi đến đấy không gì khác ngoài chiếc áo thun và quần jeans. Ấy vậy mà, sự thích nghi mà tôi có cam đoan là không thể đùa được đâu, tôi tận hưởng làn không khí đó như thể chỉ có một cơ hội duy nhất trước khi quay trở về với sự nóng bức vốn có của Sài Gòn. Những ngày sau đó tôi tự nhủ Đà Lạt như vừa kéo tôi ra khỏi những ngày u tối, những ngày mà tôi cảm giác như có một cái gì đó rất nặng đè trên ngực khi nằm và trở nên khó thở khi tôi bước đi.
Đặt chân đến Đà Lạt là đặt chân đến thành phố có nhiều biệt danh bậc nhất Việt Nam, nếu tôi nói không quá thì là nhiều bậc nhất khu vực theo như tôi biết. Thành phố Ngàn Hoa, Thành phố Sương Mù, Thành phố Mộng Mơ, Thành phố Ngàn Thông, Thành phố Tình Yêu,… và tôi ấn tượng nhất không cái tên nào khác đó chính là Thành phố 3 Không. “3 Không” các bạn không nghe nhầm đâu, Đà Lạt là thành phố Không điều hòa, Không xích lô và thậm chí là Không có đèn giao thông. Khi đến với Đà Lạt các bạn không chỉ cảm nhận được sự lãng mạn, nên thơ vốn nổi danh mà ở đó còn có cả một bầu trời không khí ma mị.
Nơi đây không thiếu các món ăn mà khi nhắc đến ai cũng biết đặc sản ở nơi này. Tôi thích nhất là kem bơ, bánh ướt lòng gà, sữa đậu nành, bánh căn,…và nhiều nhiều ti tỉ thứ khác, nói đúng hơn là thích tất tần tật luôn.
Nhớ hình ảnh cô bé bán sữa đậu nành ở chợ Đêm Đà Lạt vất vả mà hồn nhiên dung dị, hình ảnh chị làm móc khóa ân cần mà không thiếu sự tinh tế, hình ảnh cô bán vòng hoa dạo nhẹ nhàng ngây thơ. Mọi giây phút ở Đà Lạt không chỉ tạo nên một bức tranh vừa sống động vừa mộc mạc mà còn kèm theo đó là âm thanh của cả một lối sống thân thiện và chân thành.
Bạn biết không? Tôi yêu nơi này đến đỗi… lần đầu tiên tôi đến đây tôi đã có suy nghĩ “sau này sẽ cùng gia đình cất một căn nhà nhỏ sống và lập nghiệp ở đây, sẽ mãi mãi gắn bó với nơi này”.
Bạn biết không? Tôi yêu nơi này đến đỗi…tôi muốn ai cũng yêu nơi này nhiều giống như tôi vậy. Tôi luôn kể cho mọi người nghe về những nơi tôi đã ở, những nơi tôi đã đi qua. Từng chút, từng chút đáng yêu mà thiên nhiên và con người nơi đây ưu ái dành riêng cho tôi.
Cảm ơn ai đó vì những năm tháng qua đã cùng tôi trải qua những năm tháng thanh xuân tươi đẹp mà tôi hằng mơ ước! Cảm ơn Đà Lạt – nơi đã giúp tôi lưu giữ biết bao kỷ niệm thời thanh xuân.
Đấy là nơi yêu thương của tôi. Còn bạn thì sao? Nơi nào lưu giữ thanh xuân của bạn? Nơi nào làm bạn nhung nhớ đến đỗi vừa rời xa đã vương vấn không nguôi? Nơi đấy của bạn có đáng yêu như Đà Lạt “của tôi” không?